Cha _ Đoàn Mạnh Phương
Dâng tặng Cha
Những cánh cò cõng tuổi cha về xếp ở trong vườn
Con lại thấy mỗi ngày bình rượu trên bàn thầm vơi đi một chút
Chiếc gậy màu nâu dựng xiêu vẹo bên tường
Mùa Xuân đã cạn dần trong ngực
Đường thu buông sắc bàng đốt lửa dưới chân cha.
Con e sợ một ngày, cha vĩnh viễn ra đi
Để lạnh những vòm cây và ngôi nhà thân thiết
Con lo đến thắt tim
Và hình như cha biết
Đưa tay vuốt tóc con, và cha khẽ mỉm cười.
Con lặng ngắm nhìn cha qua ô cửa mùa Thu
Những nếp nhăn và chòm râu lặng lẽ
Cha đã sống nhẹ nhàng và thảnh thơi như lá
Ngay cả khi bứt cuống rụng đi rồi.
Cha đã cho con từ tốn làm người
Con là phiên bản của tình yêu, của buồn vui của cha và mẹ
Tuổi già dìu cha đi
trên con đường lạnh lẽo
Còn bao ngày ấm áp để dành con.
Mùa Đông đã ùa về
Mùa Đông đầy buốt giá
Con như một chú mèo bên bếp lửa là Cha…
Đ.M.P
Các tin liên quan