Trầu không - Bùi Khắc Viên
Khi anh đi em tiễn đến bến đò
Từ đấy dòng sông trở thành nỗi nhớ
Bên lở, bên bồi, trầu bao mùa thay lá
Phiến đá mình ngồi nắng đốt đã thành vôi
Anh đi mãi không về trồng cau bến đợi
Em đứng chờ nước mắt lẫn dòng sông.
Ngày chiến thắng anh về trong ngàn bia liệt sỹ
Em đợi người
mãi mãi gọi trầu không!
B.K.V
Các tin liên quan