Đông Bắc - NGÔ MINH BẮC
Tôi đã qua một vùng Đông Bắc
Nước non xanh biêng biếc mây trời
Vách đá dựng những thanh gươm sắc
Bến bờ xa sóng nước mù khơi.
Vẫn là núi điệp trùng thành lũy
Vẫn dòng sông yên ả đôi bờ
Vẫn hình bóng tổ tiên xưa giữ đất
Khói sương chiều bảng lảng như mơ.
Đây Xa Lý, Nội Bàng in dấu tích
Kia Chi Lăng núi xám đỉnh trời
Nàng Tô Thị ngóng chồng nơi ải bắc
Tay bồng con hóa đá chưa thôi.
Thêm một lần lòng dạ chơi vơi
Khi im lặng trước biển trời Sa Vĩ
Có những lúc cồn cào sóng dội
Nghe bên tai giọng nói thầm thì.
Vẫn Đông Bắc nghìn đời phên dậu
Non nước thiêng Yên Tử kinh cầu
Vừa Côn Sơn đã cùng Kiếp Bạc
Lại Cửa Ông lộng gió Cái Bầu.
Những ngôi đền hướng ra phía biển
Đêm lung linh huyền ảo Ba Vàng
Thế Đông Bắc nghìn đời bất diệt
Thế muôn trùng sóng vỗ Lục Đầu Giang.
N.M.B
Chấm đỏ
Một chấm đỏ trên nấm mồ đồng đội
Dẫu chỉ là một chấm đỏ nhỏ thôi
Chấm đỏ ấy từ nén hương ai thắp
Từ bông hoa ai đặt chỗ anh nằm.
Anh bây giờ về với xa xăm
Sông Vàm Cỏ tím chiều biên giới
Anh đã đi xa rồi tôi thì ở lại
Tôi tóc bạc nhiều anh mãi tuổi xanh
Vẫn biết đời theo một lẽ tử sinh
Trong xa cách ở hai đầu đất nước
Trong tâm tưởng giữa hai miền ly biệt
Cánh rừng xưa thắm đất anh nằm.
Cỏ cây thì xanh
Đất trời dài rộng quá
Chỉ khói hương tròn từ chấm đỏ mộ anh
Cứ xoay xoay lay động
Cứ rưng rưng thầm gọi một bóng hình
Một lời người cầu nguyện trước tâm linh.
N.M.B
Các tin liên quan