Chùm thơ dự thi của Việt Hưng
Cúc áo anh rơi thảm cỏ nhà người
Cỏ ướt mềm
Và cỏ cũng dửng dưng
Em muốn xới tung mảnh vườn tìm cúc áo buột nơi bờ ngực
Chiếc áo anh về một đêm mưa ướt
Lối tối trời... ngõ tắt... vắng sao xa...
Em mang linh cảm đớn đau của kiếp đàn bà
Màu bí mật cũng xanh rì như lá
Đường về nhà chỉ còn dối trá
Cỏ bện vào nhau
Cỏ như vết dao đâm.
Anh bảo thương anh nhiều phải biết tự bình tâm
Em bắt mình cố tin nghìn lần
như nghĩ rằng cuộc đời này em cần anh để sống
Không đâu bằng nhà mình yên ấm
Tiếng cười của lũ trẻ ngoan
day dứt níu lòng anh.
Nhưng thảo nguyên kia cỏ vẫn ngút màu xanh
Cỏ kiêu hãnh chặn mắt em
ngoan lành ru anh ngủ
Chiếc áo thiếu một khuy em giấu vào ngăn tủ
Nỗi đau lại ùa về nỗi đau lại lừng hương
Khi chỉ còn lại em trống không với bốn bức tường
Cần mẫn kiếm một cúc áo hình bông hoa tra vào vết cũ
Hoa rũ gục một ánh nhìn màu lửa
Em tự hận mình
Vì yêu mà mù quáng thứ tha.
Cỏ mong manh mà lãnh đạm như một vị quan toà
Em tự hỏi lòng có còn thương anh nữa
Cỏ im lìm như đêm đồng lõa
Quay cuồng em trong ngờ vực, đớn đau
Cúc áo rơi thảm cỏ nhà người anh chẳng bận tâm đâu
Mà em một đời bạc đầu đi tìm lại
Tiếc thương mình một thời trẻ dại
Tin yêu người rồi hoá mãi phù du.
V.H
Từ khóa
Từ khóa
Từ khóa
Từ khóa
Gõ ngàn lần...
Nhưng anh mắc kẹt đâu rồi trong bàn phím tim em
Chữ nào cũng nghẹn lên cồn cào muốn nấc
Em biết muôn đời, nỗi nhớ luôn tìm về sự thật
Em đã quá thương... giọng nói anh rồi!
Không có kết quả nào trùng với khao khát của em
Anh vẫn ở tận cùng hoài nghi
nơi màn hình run lên chực vỡ
Có thể ngày mai khi không kiếm tìm anh nữa
Em sẽ tự mắc kẹt mình
trong ngừng thở,
lặng im.
V.H
Các tin liên quan