Chùm thơ dự thi của Khúc Hồng Thiện
Nón bài thơ tặng mẹ
Mẹ thường quen đội nón mê
Quai buộc dây chuối đi về đồng xa
Quanh năm chẳng biết lụa là
áo tơi một mảnh sương sa cuối làng
Con thầm: con lớn, con sang
Nón bài thơ Huế, sẽ mang tặng người
Và vuông áo tím một đôi
Bù xưa, mẹ thiệt một thời làm dâu.
Quanh quanh chưa bạc mái đầu
Con chưa kịp lớn đã rầu... mẹ ơi!
Vẫn nón mê, vẫn áo tơi
Vẫn thương con, vẫn... mà trời bắt đi.
Hôm nay đến Huế thầm thì
Con mua áo, nón mang về... “Người xem
Rồi cười, áo để cho em
Nón nhường dâu, mẹ có quen đâu mà”.
Giấc mơ bừng tỉnh hiên nhà
Từ lâu mẹ đã đồng xa chẳng về
Cùng áo tơi với nón mê
Một chiều đông lạnh bốn bề vắng tanh.
Nón bài thơ, áo thị thành
Hóa tro mà chịu tang mình đi thôi.
K.H.T
Về làng
Hão huyền thơ phú bấy lâu
Hôm nay lại bước trên cầu hôm xưa
Bố không còn khỏe tay bừa
Hắt hiu bóng mẹ đồng trưa vắng rồi
Con về chịu lỗi với người
Tóc râu đã bạc mà đời vẫn không
Bên sông chị giặt áo chồng
Bên làng, em bế con mong một người
Anh về với một anh thôi
Rưng rưng mình lại mồ côi chính mình
Cong cong dấu hỏi mái đình
Bấy lâu vẫn xoáy vào thinh không nghèo
Trẻ làng đôi mắt trong veo
Nghịch lênh đênh để bay vèo phù vân
Hão huyền thơ phú đôi vần
Tôi về nhận tội muôn phần trước quê.
K.H.T
Các tin liên quan